Anh chăn chiên và biển cả
Đồng cỏ kia gần bờ biển, có một anh chăn chiên thường hay thả đàn vật đến đó. Vừa chăn chiên, anh vừa thả hồn theo mộng, biển rộng bao la, mây trời bát ngát..
Một hôm, anh nghe tiếng hải hồ, về nhà bán sạch đàn vật, rồi sắm tàu đi buôn. Anh chở một tàu đầy chà là, rồi căng buồm ra khơi. Giữa lộ trình, giông bão nổi lên, tàu mắc cạn bể nát. Nhờ có người cứu nên anh may mắn thoát nạn, nhưng chỉ còn lại mỗi hai bàn tay trắng.
Từ dạo đó, anh ngày ngày buồn bã, ra biển ngồi, mắt nhìn xa xăm. Có người bạn đến chơi, nói:
– Tôi thấy anh lúc nào cũng nhìn ra biển cả. Còn gì quyến rũ cho bằng mộng hải hồ, anh nhỉ!
Anh chăn chiên chua xót thở dài:
– Quyến rũ như vậy đó! Biển chỉ giả vờ êm đẹp bề ngoài, nhưng lúc nào cũng muốn rình rập những trái chà là và tài sản của bạn thôi.
Ca dao:
Bề ngoài thơn thớt nói cười,
Mà trong nham hiểm giết người không dao.
Nguồn: Sưu tầm
(Truyện Ngụ Ngôn Aesop)