Johannes trung thành

08/12/2022 680 lượt xem

Johannes trung thành

Bác ta trả lời:

– Thưa, tôi là lái buôn.

Rồi bác giở đồ trang sức cho cô xem. Cô reo lên:

– Trời, toàn đồ trang sức bằng vàng.

Cô đặt thùng nước xuống và ngắm nghía hết thứ này đến thứ khác. Đoạn cô ta nói:

– Công chúa rất thích đồ trang sức bằng vàng. Trông thấy những thứ này chắc chắn công chúa sẽ mua ngay tất cả.

Cô gái gánh nước chính là nữ tỳ của công chúa. Cô dẫn bác tới gặp công chúa. Công chúa rất lấy làm hài lòng về những đồ nữ trang của Johannes và nói:

– Hàng đẹp quá, ta mua tất cả chỗ này.

Johannes thưa:

– Tôi chỉ là kẻ hầu của một phú thương. Những đồ tôi mang theo đây không thể so sánh được với những đồ trang sức chủ tôi để ở trên thuyền, toàn đồ vàng ròng, châu ngọc thôi.

Công chúa bảo cứ đem hết đến cho mình xem chọn. Johannes đáp:

– Hàng đầy một thuyền, có mang thì cũng phải mất nhiều ngày lắm, có lẽ trong hoàng cung không đủ buồng để trưng những thứ đó.

Lời nói đó càng làm cho công chúa thêm tò mò, ao ước, nàng nói:

– Thế thì dẫn ta tới đó coi hàng vậy.

Johannes vui mừng dẫn công chúa về thuyền xem hàng. Thấy công chúa còn đẹp lộng lẫy hơn cả người trong tranh nên lòng vua vui sướng ngây ngất như muốn vỡ tim. Công chúa bước xuống thuyền, vua ra đón nàng vào khoang thuyền. Trong lúc đó Johannes trung thành xuống phía lái và ra lệnh cho nhổ neo:

– Căng buồm lên để thuyền lướt nhanh như chim bay.

Ở trong khoang thuyền nhà vua đưa cho công chúa xem những bộ bát, đĩa, rồi cốc, chén cùng những chim, thú rồi cả những con vật mà công chúa chưa nhìn thấy bao giờ. Tất cả đều bằng vàng ròng.

Mải mê xem nên công chúa không biết rằng thuyền đã nhổ neo được mấy tiếng rồi.

Xem đến đồ trang sức cuối cùng thì công chúa tỏ lời cảm ơn và muốn ra về. Ra tới mạn thuyền, công chúa mới biết là thuyền đương dong buồm nơi biển khơi, sợ hãi nàng kêu:

– Trời, ta bị đánh lừa, rơi vào tay một tên thương gia thì thà chết còn hơn.

Vua cầm tay nàng và nói:

– Ta chẳng phải là lái buôn, ta chính là dòng dõi quyền quý, là vua đang trị vì một nước, vì quá say đắm yêu người trong tranh nên quyết đi tìm và bày mưu bắt cóc.

Nghe vua nói, công chúa thấy cũng môn đăng hộ đối, giờ đây nàng thấy cảm kích và tỏ ra ý ưng thuận.

Một hôm, trong lúc thuyền đang lênh đênh nơi biển khơi, Johannes đang huýt sáo thì nghe có tiếng chim, ngẩng lên thấy có ba con quạ đang bay, chúng nói với nhau. Một con nói:

– Chà, vua đã bắt cóc được công chúa Mai Vàng.

Con thứ hai nói tiếp:

– Chắc gì đã chiếm được lòng nàng.

Con thứ ba chêm vào:

– Sao lại không nhỉ, hai người đang ngồi kề bên nhau kia kìa.

Con thứ nhất lại nói:

– Đã chắc à, lên tới bờ, nhà vua sẽ nhảy lên cưỡi một con ngựa màu hung, nó liền bay đem theo nhà vua lên chín tầng mây. Vậy thì vua sẽ không bao giờ gặp lại được nàng.

Con thứ hai hỏi:

– Thế không có cách nào cứu được à?

– Chà, có chứ. Nếu ngay lúc đó có một người khác cũng nhảy lên ngựa, liền rút súng ra bắn chết nó thì cứu được vua. Nhưng ai mà biết được điều đó. Ai biết mà nói ra thì người ấy sẽ bị hóa đá ngay lập tức.

Con thứ hai chêm vào:

– Mà dù ngựa có bị giết thì chắc gì lấy được công chúa. Vì khi hai người về tới hoàng cung thì thấy một chiếc áo cưới để trong một chiếc bình vàng, chiếc áo óng ánh tưởng như dệt bằng sợi vàng nhưng kỳ thực bằng diêm sinh và nhựa thông. Mặc áo vào người vua sẽ bị thiêu thành tro.

Con thứ ba hỏi:

– Thế không có cách nào cứu được à?

Con quạ thứ hai đáp:

– Chà, có chứ. Nếu có ai đeo bao tay, cầm ném chiếc áo ấy vào lửa cho nó cháy trụi thì vua thoát nạn. Nhưng ai mà biết được điều đó. Ai biết mà nói ra thì người ấy sẽ bị hóa đá từ đầu gối tới tim.

Trang: 1 2 3 4 5